MU cần một cái gì đó mang tính tổng thể, mang tính phong cách, thứ có thể vận hành và thường xuyên đem về chiến thắng. Có thể Van Gaal đã mua sắm nhiều, lực lượng ông có khá phong phú, song chắc chắn ông chưa đưa ra được những phương án chiến thuật phù hợp nhất với những con người này, dẫn đến việc MU dẫu cũng có thắng, có bất bại một chuỗi trận, thì người hâm mộ vẫn khó lòng thấy an tâm, thỏa mãn.
Cảm giác như, Van Gaal rất kỳ vọng ai đó trong các tiền vệ, cá nhân hoặc cộng lại, có được sức ảnh hưởng, sự đột biến giống Robben ở tuyển Hà Lan – chìa khóa giúp Van Gaal đưa đội tuyển áo da cam vào đến vòng bán kết. Ông vẫn chỉ quanh quẩn chủ yếu với việc đốc thúc nỗ lực leo biên, bên cạnh những pha phất bóng dài từ trung vệ hoặc tiền vệ cho tiền đạo băng lên – ở đây thường là Van Persie.

Di Maria khá giống Robben hồi còn chơi ở Premier League, quá mơ mộng vào cách chơi bóng cá nhân, chạy và sút như thể nghĩ có thể một mình làm bàn khi đội nhà bế tắc. Nhưng đây là Premier League, là nơi các tiền vệ hay tiền đạo cánh không thể cứ lựa mãi bóng về chân thuận mà sút trước sự truy cản, áp sát cực kỳ cứng rắn của các hậu vệ. Robben đang tiến bộ và quá thành công trong màu áo Bayern, nhưng anh từng không thể trụ lại Chelsea. Thời đó Robben thực sự bị bắt bài ở Giải ngoại hạng, nhìn anh lúc ấy cũng bất lực, cố sức nhưng ít hiệu quả như Di Maria của MU hiện tại.
Có nhiều vấn đề để MU không thể thành công như Hà Lan được. Hàng thủ của MU non nớt, mong manh, xáo trộn hơn rất nhiều, ở một giải mà các đội từ mạnh đến yếu đều có hàng công đầy nguy hiểm và giàu năng lượng thì đó là điểm yếu chí tử. Thử hỏi, nếu De Gea bớt xuất sắc hơn chỉ một chút thôi, MU còn rơi xuống tận đâu nữa? Vị trí lúc này chẳng hề chứng tỏ Van Gaal làm tốt hơn David Moyes, mà chỉ phản ánh thực tế rằng nhiều đối thủ mùa này tự yếu đi so với mùa trước. Không đáng mừng, ngược lại MU đang rất đáng lo, họ thuê một HLV danh tiếng hơn hẳn, mua nhiều ngôi sao hơn hẳn, và thành quả thì không mảy may tiến bộ.
3-5-2 đang trở thành dãy số ác mộng với các cổ động viên MU. Cảm giác của họ là Van Gaal dùng đội hình này không có lý do nào khác ngoài việc ông… thích thế. Sự cứng nhắc có ở sơ đồ chiến thuật, và có cả ở cách dùng người, điển hình là sự ưu ái lệch lạc giữa Van Persie và Falcao. Nó như thể, Van Gaal quen với Persie, từng thành công với Persie, tin Persie là người tốt nhất phát huy được trong lối chơi ông truyền đạt.
Sâu xa hơn, những gì Van Gaal đang cố gìn giữ, duy trì, có lẽ còn do ông tìm kiếm sự an toàn, dựa dẫm vào những đáp số cũ, không muốn tiếng tăm của mình bị sụp đổ bằng những thử nghiệm xa rời thói quen của bản thân. Van Gaal giống Sir Alex ở chỗ cũng có gây bất ngờ, lạ mắt với đội hình đưa ra, nhưng là theo hướng tiêu cực. Những kỳ vọng vẫn cứ treo lơ lửng theo những lời tuyên bố mạnh miệng của Van Gaal. Nói được làm được ở MU, vẫn chưa có người thứ hai từ sau Sir Alex.