Trong trận đấu này, Sir Bobby Charton không ghi bàn nhưng ông đã phong tỏa hoàn toàn đội trưởng F. Beckenbauer của Đức. Đội tuyển Anh khi đó không chỉ có Sir Bobby, mà họ còn may mắn sở hữu Geoff Hurst. Chính tiền đạo lúc đó còn khoác áo West Ham là người cân bằng tỉ số cho Anh ở phút 18 để tạo hưng phấn cho Martin Peters nâng tỉ số lên 2-1 ở phút 78.
Nhưng không ai có thể coi thường tinh thần của người Đức, Wolfgang Weber ghi bàn ngay phút 90 của trận đấu và 2 đội phải làm lại từ đầu.
Kịch tính của trận chung kết lên đến đỉnh điểm với bàn thắng gây tranh cãi của Hurst ở phút 101 trong hiệp phụ, trọng tài Dienst người Thụy Sĩ đã công nhận pha ghi bàn của Hurst và mãi đến sau này với sự tiến bộ của khoa học người ta mới phát hiện ra rằng bóng đập xà ngang và chưa hề đi qua vạch vôi.
Pha ấn định tỉ số 4-2 của Hurst ở phút cuối cùng của hiệp phụ thứ 2 đã giúp cho đội tuyển Anh đăng quang trên sân nhà, đó cũng là lần đầu tiên và duy nhất tính cho đến thời điểm này đội tuyển Anh được ăn mừng ở một giải đấu lớn.